Hôm qua Nga có buổi lễ duyệt binh mừng ngày chiến thắng phát xít.
Xem thêm chi tiết: https://www.youtube.com/watch?v=NXe4B_kJY_8
75 năm đã trôi qua, thế giới người ta từ lâu đã không còn ăn mừng ngày này nữa, người ta chỉ tổ chức 1 ngày tưởng niệm kết thúc chiến tranh với tiêu chí ghi nhớ công ơn người đã hi sinh và quan trọng hơn là rút ra những kinh nghiệm sai lầm trong quá khứ đưa đến chiến tranh để tránh lặp lại điều tương tự trong tương lai. Tuy nhiên có 2 ngoại lệ là Liên Xô(Nga) và Trung Quốc hàng năm đều duyệt binh mừng ngày chiến thắng phát xít rất hoành tráng. Năm nay có 1 điều đặc biệt là do cúm Vũ Hán nên hầu hết các nước hủy bỏ buổi lễ này, chỉ riêng Nga không hủy bỏ mà lùi lại ngày tổ chức, chính là ngày hôm qua.
Tuy nhiên điều đặc biệt và cũng trớ trêu nhất là 2 nước hàng năm ăn mừng chiến thắng phát xít hoành tráng nhất lại là 2 nước có ít đóng góp nhất trong cuộc chiến này, là điều ít người biết.
1. Liên Xô từ lâu đã tự hào mình là nước có nhiều người hi sinh trong chiến tranh nhất?? Và họ lợi dụng điều đó để tuyên truyền như họ là quốc gia góp công lớn nhất vào chiến thắng phát xít, đây là 1 điều gian trá và rất sai so với lịch sử được thế giới công nhận:
- Khi nước Đức khởi chiến, cả khối EU lúc đó đều rất hèn và ngại va chạm với Đức, chỉ duy nhất Ba Lan lúc đó có chủ trương cứng rắn nhất vì thế Đức chọn Ba Lan làm mục tiêu tấn công đầu tiên. Tuy nhiên họ e ngại sức mạnh quân sự của Ba Lan lúc đó khá mạnh, nên
bí mật kí kết hiệp ước đồng minh cùng Liên Xô tấn công Ba Lan. Kết quả Ba Lan không đề phòng bị Liên Xô đánh úp phía sau lưng và toang luôn, nhờ đó phát xít Đức dễ dàng thôn tính phần còn lại của EU, ngoại trừ Anh, đều là những nước hèn và yếu.
- Sau khi chiếm được Ba Lan, Liên Xô tiếp tục tấn công các nước bắc Âu, mà khởi đầu là Phần Lan, 1 nước có khả năng quân sự rất yếu kém. Tuy nhiên kể từ sau cách mạng tháng 10 Nga, Liên Xô là 1 quốc gia rất nghèo, liên tục trải qua vài nạn đói nên khả năng quân sự của họ cũng rất kém cỏi. Kết quả họ bị Phần Lan đánh cho tan tác, sau đó họ biết mình không đủ khả năng,án binh bất động hoàn toàn không tham gia chống phát xít trong hầu hết thời gian chiến tranh xảy ra.
- Sau khi dễ dàng thôn tính toàn bộ châu Âu, người Đức dồn toàn lực tấn công Anh nhưng nhờ tài năng của Churchill, nhờ địa thế cách trở, và cũng nhờ 1 phần trợ giúp từ Mỹ, nước Anh thành công đẩy lùi Đức. Lúc này người Đức đổi chiến thuật quay sang tấn công Liên Xô, do chênh lệch về khả năng quân sự nên người Đức dễ dàng đánh bại Liên Xô và tiến quân về tận thủ đô Moscow.
- Cho đến lúc này người Mỹ 1 mặt nhận tin tình báo nước Đức sắp sản xuất được bom nguyên tử, mặt khác việc phát xít Đức thống nhất toàn bộ châu Âu sẽ là 1 mối nguy lớn cho nước Mỹ sau này nên cuối cùng quyết định tham chiến. Đầu tiên họ cắt toàn bộ đường tiếp vận nhiên liệu trên biển của Đức khiến các chiến xa, xe tăng của Đức không thể tiếp tục hoạt động, giúp Liên Xô dễ thở hơn trong cuộc đối đầu với Đức. Sau trận Trân Châu Cảng Mỹ chính thức tham chiến và đổ bộ xuống Normandy, đánh bại quân Đức tại sao huyệt khiến người Đức không thể tiếp tục tấn công Liên Xô, nhờ đó Liên Xô thành công đẩy lùi phát xít Đức, thuận thế tấn công ngược lại và chiếm được Bec-lin trước cả người Mỹ.
- 1 chi tiết cần chú ý là thực tế quân đội Đức đã hoàn toàn đánh bại quân đội Liên Xô, sau này Liên Xô ráng cầm cự bằng cách huy động thanh niên chưa qua đào tạo cầm súng ra chiến trường. Đội quân này chiến đấu quá kém, phần lớn bỏ chạy khi gặp quân Đức nên bị chính quân đội chính quy Liên Xô giết chết để răn đe, phần còn lại bị quân Đức tàn sát. Kết quả là tuy chỉ tham chiến trong thời gian rất ngắn ngủi nhưng Liên Xô lại là nước tổn thất sinh mạng cực kỳ lớn.
Phim tài liệu tham khảo, ai tin hay không thì tùy.
Xem thêm chi tiết: https://www.youtube.com/watch?v=oWi2Ex1w6QI&list=PLgSjWzIENKecpLhYgU89bweYx8WZXriOT
Nhìn 1 cách tổng thể Liên Xô thời gian đầu là đồng minh của phát xít Đức, thời gian sau đó họ đóng vai trò bàng quan không tham gia chiến tranh, gần cuối họ tham gia chống phát xít Đức ở thế bị động khi không còn lựa chọn nào khác. Thêm vào đó khả năng kém cỏi về quân sự khiến họ đóng góp rất ít vào cuộc chiến chống phát xít, vai trò duy nhất đáng kể của Liên Xô chỉ là thu hút hỏa lực nước Đức giúp phe đồng mình dễ dàng hơn trong việc giành chiến thắng, hơn nữa họ cũng ko có chủ đích làm điều đó.
2. Với Trung Quốc thì câu chuyện còn châm biếm hơn, chỉ cần tinh ý 1 chút chúng ta sẽ nhận ra 1 sự thật đơn giản : chiến tranh thế giới kết thúc năm 1945 và nước Trung Quốc thành lập năm 1949!!!
Cho nên sự thật ở đây rất đơn giản và khó chối cãi: Trung Quốc có đóng góp lớn vào chiến thắng phát xít Nhật, nhưng đó là nước Trung Quốc của Tưởng Giới Thạch, "kẻ thù" của lãnh đạo Trung Quốc hiện tại, nên nếu ghi công thì nên ghi công cho Đài Loan sẽ chính xác hơn. Tuy nhiên đi sâu vào câu chuyện lịch sử thì thực tế còn tồi tệ hơn nhiều.
- Trước WW2 nước Trung Quốc có 2 phe đấu nhau chính là phe Quốc Dân của Tưởng Giới Thạch và phe cộng sản của Mao Trạch Đông. Tưởng Giới Thạch thừa kế quyền lãnh đạo từ Tôn Trung Sơn nên 1 mặt có chính danh, mặt khác họ có thực lực vượt trội so với phe Mao. Phe Mao thực chất là tay chân của Liên Xô nhưng chưa nhận được quá nhiều sự trợ giúp nên không chống lại được, bị Tưởng Giới Thạch đẩy lùi và chỉ có thể hoạt động lén lút, thấy quân Tưởng đến là chạy.
- Khi phát xít Nhật tấn công Trung Quốc, trong khi Tưởng Giới Thạch chống lại Nhật và kêu gọi phe Mao hợp tác thì Mao quyết định bỏ trốn lên vùng đông bắc giáp với Liên Xô chờ chiến tranh kết thúc. Đây nên được coi là hành động hèn hạ vô sỉ, phản quốc và rất ngu xuẩn nhưng được đảng CSTQ tô vẽ thành 1 cuộc vạn lí trường chinh thần thánh ??. Nói ngu xuẩn là vì cuộc chạy trốn dài, thiếu thốn và khổ cực khiến 90% binh lính đi theo Mao chết dọc đường vì đói và mệt. Chỉ có số ít thành phần cốt cán và thân thuộc với Mao nhờ được phục vụ tốt hơn nên sống sót !!!
- Sau khi thế chiến thứ 2 kết thúc, Liên Xô vươn lên mạnh mẽ trở thành cường quốc quân sự (tại sao thì anh em tự đoán, không để lúc khác nói tiếp

). Nhờ đó họ yểm trợ mạnh mẽ cho phe Mao vũ khí, vật chất huy động dân chúng vùng đông bắc đi theo khởi nghĩa chống lại phe Tưởng. Tưởng Giới Thạch sau cuộc chiến với Nhật (1) là bị kiệt quệ, (2) là bị mang tiếng độc tài mất lòng dân, (3) các tướng dưới quyền tranh công mâu thuẫn, và (4) là bị Mỹ bỏ rơi sau khi đạt được mục đích đánh Nhật. Kết quả trong thời gian ngắn Mao thành công đánh bại Tưởng Giới Thạch chạy khỏi Trung Hoa đại lục vào năm 49. 1 chi tiết đáng chú ý là ngay sau chiến thắng Mao Trạch Đông viết thư cám ơn Nhật hoàng giúp ông đánh bại kẻ địch, muốn dụ dỗ nước Nhật đi theo cộng sản.
Tóm lại hành động hàng năm tổ chức ăn mừng hoành tráng chiến thắng phát xít Đức của Nga và Trung Quốc nó mang yếu tố chính trị nhiều hơn là lịch sử. Mục đích của họ là lừa mị dân chúng tin rằng họ là những người góp công lớn vào chiến thắng, ai ngây ngô thì cứ việc tin. Trong khi những quốc gia thực sự đóng góp nhiều công sức như Anh, Mỹ, Ba Lan, Đài Loan .... lại không làm thế



